Các nhà nghiên cứu Đức và Úc
vừa hiểu được cách vi khuẩn C. metallidurans có thể tiêu thụ kim loại
độc hại và tiết ra những hạt vàng tự nhiên nhỏ xíu như trên hình (Ảnh:
Đại học công nghệ Munich)
C.
metallidurans tự chọn cho mình một nơi trú ngụ nhỏ xíu thú vị trong
đất chứa đầy các kim loại nặng vốn độc với hầu hết các vi sinh vật
khác. Nhưng vi khuẩn này đã tiến hóa một cơ chế phòng vệ để giúp nó
không chỉ sống sót mà còn phát triển mạnh dưới các điều kiện đó và
khả năng biến các hợp chất độc thành vàng đủ nổi tiếng để từng
giành cho nó một chỗ trong công trình sắp đặt mỹ thuật giả kim.
“Ngoài các kim loại nặng độc hại, điều kiện sống trong dạng đất đó
không tệ. Có đủ hydro để bảo quản năng lượng và gần như không có sự
cạnh tranh. Nếu một sinh vật lựa chọn sống ở đây, nó sẽ tìm ra được
một cách để tự bảo vệ nó khỏi các hóa chất độc hại này”, tác giả
của nghiên cứu mới Dietrich H. Nies cho biết.
Các
nhà nghiên cứu từ Đại học Martin Luther Halle-Wittenberg (MLU), Đại học
công nghệ Munich (TUM) và Đại học Adelaide vừa xác định được cách C.
metallidurans cần đồng để sống và để tách nguyên tố
vết đó ra khỏi môi trường xung quanh, vi khuẩn này chuyển đổi nó
thành một dạng dễ “nhập” hơn.
Nhưng
cũng có một vài vấn đề. Hàm lượng đồng cao gây độc và đó không phải
là kim loại nặng duy nhất trong đất. Các hợp chất vàng cũng được
“nhập” vào cơ thể nó thông qua quá trình đó. Dạng vàng tự nhiên này
không chỉ khá độc mà độc tính của nó thậm chí còn mạnh hơn khi được
trộn lẫn với đồng.
Để
giải quyết vấn đề đầu tiên, C. metallidurans có một enzyme tên CupA vốn
bơm đồng dư thừa ra ngoài. Khi cả vàng và đồng được nạp vào, vi khuẩn
tắt enzyme đó và bật một enzyme khác có tên CopA. Enzyme này chuyển
đổi vàng và đồng trở thành các dạng khó tiêu hóa ban đầu của chúng,
giải quyết hiệu quả vấn đề thứ 2.
“Điều này đảm bảo rằng ít hợp chất vàng và đồng hơn đi vào bên trong
tế bào. Vi khuẩn bị ngộ độc ít hơn và enzyme bơm đồng ra ngoài có thể
loại bỏ đồng dư thừa một cách dễ dàng. Một kết quả khác: các hợp
chất vàng khó hấp thu biến đổi ở khu vực bên ngoài tế bào thành các
hạt vàng vô hại kích thước chỉ vài nanomet”, Nies cho biết.
Thông
qua quá trình này, C. metallidurans có lẽ đã chịu trách nhiệm cho một
“nguồn vàng phụ” tự nhiên của trái đất. Vàng chính ám chỉ các mỏ
trầm tích vàng cổ hình thành do địa chất trong khi vàng phụ trẻ hơn
nhiều, gần với bề mặt hơn và thường được phát hiện ở dạng quặng
vàng. Điều này thường là kết quả của việc nước ngầm hòa tàn vàng
chính và vận chuyển chúng đi lên phía trên nhưng một số loài vi khuẩn
cũng có thể “nhai” vàng chính mà sau đó sẽ di chuyển lên bề mặt. Ở đó,
C. metallidurans có thể chuyển đổi nó thành vàng phụ, sẵn sàng dành cho
một người thăm dò may mắn.
Các
nhà nghiên cứu cho hay hiểu biết bổ sung về chu kỳ này rốt cuộc có thể
cho phép vàng được tách ra từ các quặng ít giàu hơn mà không cần các
loại hóa chất độc như thủy ngân.
LH
(New Atlas)